Hãng hoạt hình Pixar chứng tỏ mình là ‘phù thủy của cảm xúc’ khi biết tạo ra những câu chuyện giàu ý nghĩa cho khán giả nhỏ tuổi, lại khiến khán giả trưởng thành tự vấn ý nghĩa cuộc sống.
Bộ phim Inside Out ra mắt vào năm 2015, mang những biểu tượng cảm xúc trở thành những nhân vật có cá tính để nói về tầm quan trọng của nỗi buồn trong cuộc sống, hòng giúp chúng ta biết trân trọng niềm vui.
Sau đó, hãng hoạt hình Pixar chững lại với hai tác phẩm chỉ dừng ở mức dễ thương The good dinosaur và Cars phần 3.
Do đó, khi Coco xuất hiện, khán giả thực sự không nhiều kì vọng khi bộ phim lấy chủ đề lễ hội người chết (Día de los Muertos) tương đồng với bộ phim hoạt hình The book of life của hãng Fox sản xuất năm 2014.
Nhưng dù khai thác cùng đề tài, phim của Pixar luôn luôn khác biệt
Mặc dù không thực sự đột phá như Inside Out hay The Incredibles, Coco có những chất dẫn vô cùng hấp dẫn làm tan chảy trái tim, trong việc dẫn khán giả vào một hành trình khám phá ý nghĩa, và giá trị của đam mê và gia đình của cậu bé Miguel – có niềm đam mê nồng cháy với âm nhạc.
Miguel sinh ra trong một gia đình mà nghề truyền thống là làm giày. Tuy nhiên, cậu hoàn toàn không có hứng thú với nghề của gia đình.
Tất cả những gì cậu muốn là âm nhạc, chơi nhạc. Trớ trêu thay, thù ghét âm nhạc cũng là truyền thống của gia đình. Cậu bị cấm tiếp cận nhạc dưới mọi hình thức mà không thực sự hiểu tại sao.
Vào ngày lễ dành cho người chết, cậu bé bất mãn tìm cách đánh cắp chiếc đàn của huyền thoại âm nhạc Mexico Ernesto de la Cruz – cũng là thần tượng của cậu, người đã truyền cảm hứng sống, truyền lửa đam mê, và truyền cả sự dũng cảm chống đối lại gia đình để được sống đúng là con người mình.
Thông qua cây đàn guitar, cậu bị đưa đến vùng đất của người chết mà không biết. Trở thành linh hồn, cậu bé phải chịu sự ban phước của những thành viên quá cố trong gia đình trong thế giới người chết để quay trở về dương gian.
Từ đó, cậu bước vào cuộc phiêu lưu khám phá ra sự thật của thành công, sự quan trọng của gia đình, và đưa khán giả thâm nhập vào vùng đất Mexico huyền bí và đậm đà giá trị văn hoá.
Giống như văn hóa Việt Nam về tháng bảy âm lịch, hay văn hóa phương tây với ngày lễ Halloween, ngày lễ Día de los Muertos là lời tri ân dành cho những người đã chết trong văn hóa Mexico.
Nhưng đi ngược với suy nghĩ thông thường về sự đau buồn vì cái chết, lễ hội mang đến màu sắc của âm nhạc, của sự ấm áp của những kí ức ngọt ngào mà người sống dành cho người chết.
Chính vì lẽ đó, hai đạo diễn Lee Unkrich và Adrian Molina đã mang đến cho khán giả vùng đất màu sắc vô cùng đặc biệt với sắc màu sặc sỡ, nơi những người chết ”sống” không khác gì thế giới loài người, như sự phân cấp giàu nghèo thông qua việc cúng viếng của người trần, và nhất là người chết sẽ ”chết một lần cuối cùng” nếu không còn ai trên trần gian nhớ đến.
Cậu bé Miguel phát hiện ra nỗi buồn đó của người chết, nên hành trình của cậu, từ việc muốn được gia đình ghi nhận đam mê âm nhạc, còn là hành trình thấu hiểu tầm quan trọng của gia đình, của những bức ảnh thờ, của những kí ức đẹp mà vì thời gian, con người sẽ dần dần quên lãng chính người thân, tổ tiên của mình.
Một trong những hình ảnh cảm động nhất phim là khi nhân vật Hector hát ca khúc cuối cùng tiễn biệt người bạn sắp tan biến vì trên trần thế không còn ai nhớ đến nữa.
Thông điệp về sự lãng quên thực sự sâu sắc, gắn bó mật thiết với hai chữ gia đình
Vì cuối cùng thì dù ta có theo đuổi đam mê, đến cuối cùng những người cuối cùng vẫn ở bên ta lúc thất bại chính là gia đình.
Người ta tôn sùng danh ca vì bài hát của anh ta, nhưng sau cùng người ta chỉ nhớ đến người thân mình.
Không chỉ giàu ý nghĩa, Coco còn xây dựng lên một thế giới người chết tuyệt đẹp với một sự tỉ mỉ vô cùng đáng ngưỡng mộ. Thế giới người chết do đó hiện ra sặc sỡ, sống động với những người xương có đầy đủ biểu cảm và sự khác biệt về cá tính như con người.
Coco khó có thể nói là một bộ phim hoàn toàn dành cho trẻ con, mặc dù với sự sặc sỡ của màu sắc vô cùng bắt mắt thiếu nhi, nhưng những tầng nghĩa sâu sắc mà đạo diễn muốn truyền tải trong bộ phim hoàn toàn quá tầm nhận biết của chúng.
Chính điều đó mà với Coco, Pixar hoàn toàn xứng đáng với sự chờ đợi của khán giả đại chúng.
Tuy nhiên, bộ phim không thực sự đạt được những cảm xúc choáng ngợp như Inside Out, tình tiết hài hước được cài cắm không khéo, nhân vật đồng hành cùng Miguel trong suốt cuộc hành trình phiêu lưu của cậu không đủ hấp dẫn, những phân đoạn quan trọng để đẩy cao sự thích thú của khán giả chỉ dừng ở mức độ trung bình so với những tác phẩm như Wall-E hay Toy Story.
Một tượng vàng Oscar dành cho Coco là điều có thể đoán trước, khi không có nhiều bộ phim hoạt hình thành công trong năm nay, thêm nữa viện hàn lâm Mỹ vốn không có nhiều ưu ái dành cho hoạt hình Nhật.
– Remember Me , ca khúc chủ đề lấy nhiều nước mắt của khán giả
Pixar không chỉ là đang làm phim hoạt hình…
Xem Coco, người ta sẽ có cảm giác như Pixar không chỉ đang làm phim hoạt hình. Theo một khía cạnh nào đó, các nhà làm phim thật sự đã tạo ra một bản nhạc có chiều sâu. Nếu “người anh em” Disney là bậc thầy trong việc dẫn dắt tình huống phim thì Pixar lại là một ông trùm ở việc tạo khoảng lặng và đẩy nút thắt phim đến cao trào. Có lẽ đây không phải là những từ dùng cho phim hoạt hình, nhưng đối với Coco thì không còn từ ngữ nào xứng đáng hơn như thế dành cho sự kết hợp giữa Disney và Pixar. Khoan nói về hình ảnh hay màu sắc phim, chỉ riêng phần kịch bản đã khiến Coco trở thành một phim hoạt hình đỉnh cao, ở thời điểm hiện tại. Thông điệp được kí gửi vào từng tình huống thật sự mang giá trị nhân văn rất lớn, và hơn bao giờ hết, đây chính là lúc xã hội cần một bộ phim mang tính giáo dục cao như Coco.
Bài học về sự kiên định trong việc theo đuổi đam mê của bản thân mỗi người được thể hiện qua nhân vật Miguel, trên thực tế chỉ là bề nổi của câu chuyện này. Điều đáng nói nhất chính là thông điệp hết sức nhân văn về tình cảm gia đình và ghi nhớ nguồn cội, ông bà tổ tiên. Không hề dễ dàng để kí gửi một đạo lý có sức nặng và chiều sâu như thế vào một bộ phim hoạt hình, nhưng các nhà làm phim Coco thật sự đã biến nó thành một câu chuyện mang tính sứ mệnh.
Khi người thân của bạn qua đời, không phải họ biến mất, chỉ là đến một nơi khác, sống một cuộc sống khác, dưới một nhân tướng khác. Họ chỉ thật sự mất đi, chỉ khi bạn lãng quên họ và “giết” họ trong chính tìm thức của mình. Chỉ cần mãi mãi nhớ rằng những con người đó đã từng sống nơi bạn sống, truyền cho bạn những gì họ biết và nhớ về họ với những điều tốt đẹp nhất, họ sẽ luôn ở trong tim của bạn. Và đó cũng chính là thông điệp khiến Coco trở nên đặc biệt ấn tượng với khán giả.
Có nụ cười, có cả nước mắt
Một bộ phim hoạt hình thông thường sẽ cho bạn những nụ cười, đương nhiên vẫn sẽ có những khoảng lặng cần thiết. Nhưng chắc chắn sẽ hiếm có một tác phẩm hoạt hình nào lấy đi nước mắt của khán giả một cách tự nhiên như Coco. Đó là những khoảnh khắc bạn chạnh lòng trước tình yêu thương của một người cha dành cho con gái và đó còn là những khi bạn nhìn thấy mình đâu đó trong hình dáng của cậu bé Miguel 12 tuổi. Một chút nổi loạn, một chút bốc đồng, và cả một chút trẻ con nữa. Tất cả đã làm nên một bộ phim thật sự có chiều sâu nhưng không hề khô khan hay đặt nặng những giáo điều, khuôn phép. Mọi thứ đều được đưa đến cho khán giả một cách rất tự nhiên, rất chân thật, gần gũi.